Saturday, September 8, 2012

Bài làm văn lớp 10


ĐỀ: cảm nghĩ của anh/ chị về những niềm vui nỗi buồn của tuổi học trò
BÀI LÀM
Mỗi ngừoi sinh ra, rồi lớn lên, một số may mắn đựơc đi học, được cắp sách đến trường, một số còn lại đã phải bươn chãi với cuộc sống để kiếm tiền. Nếu cần thương cho ai đó, nếu cần phải xót xa cho ai đó, tôi sẽ thương cho những ai không được đi học. Không chỉ vì sự học cho ta cái nghiệp, mà sự học còn cho ta những niềm vui nỗi buồn của tuổi học trò.
Niềm vui, nỗi bùn của tuổi học trò là gì? Đó là những kỉ niệm, những kỉ niệm buồn vui của thuở cắp sách đến trường, những kỉ niệm với thầy cô, với bạn bè, hoặc thậm chí cả những cây phương cây bàng trong sân, và chắc chắn rằng đó là những kỉ niệm đã in sâu vào trái tim của những cô cậu "áo trắng". Đối với riêng bản thân tôi, là một cậu học sinh lớp mười, đã trải qua năm năm tiêu học và bốn năm cấp hai, kỉ niệm tuổi học trò đã quá nhiều, quá nhiều nhưng chưa đủ. Có lẽ, thời còn là một cậu học trò trung học cơ sở là một kỉ niệm , là một chặng đường quá khứ mà suốt đời này tôi sẽ không quên. Ở nơi đó, ngôi trường LÊ QUÝ ĐÔN yêu dấu, tôi đã có một ngồi nhà thứ hai thực sự, và chính những ngừơi "anh em" đó đã cho tôi những kỷ niệm khó phai. Những niềm vui khi ấy làm sao tôi không nhớ, là những ngày tháng học tập gắn bó bên nhau, là những buổi học nhóm, là những lúc tan trường, là cái mừng ríu rít khi thấy hoa phượng bắt đầu hé mở. Không chỉ có thế, tuổi học trò còn tìm thấy niềm vui từ những mẫu chuyện nhỏ kể nhau nghe, là những lúc cả đám tụm năm tụm bảy ngồi tám, là những khi nhận bài kiểm tra điểm cao. Đặc biệt hơn, và cũng đối với riêng tôi, những hôm tập văn nghệ, những buổi hội trại nơi sân trường đều đọng lại trong tôi rất đậm và thân thương. Yêu lắm, yêu lắm những giây phút bọn chúng tôi lại gần bên nhau cùng chôi vòng tròn. Yêu luôn, yêu luôn cả sự đoàn kết khi lớp gặp rắc rối, và cả những lầncả đám đến thăm một nhỏ bị bệnh. Vui sao, thân sao cho những khoảnh khắc ấy. Song, cuộc sống mà, đâu lúc nào cũng toàn niềm vui, toàn những điều như ta mong muốn, mà xen vào ấy là những lúc nghẹn ngào trong nước mắt, nhưng chính nỗi buồn lại làm cho cái tuổi học trò này thêm màu sắc. Làm sao quên được cái lo lắng, cái sợ hại khi bị ghi tên sổ đầu bài, hai khi hai đứa trong lớp thường ngày vẫn tíu tít với nhau giờ lại im lặng thế. Cũng buồn lắm khi làm kiểm tra không được, và cũng chợt buồn lây khi cơn mưa chợt qua vào những trưa. Còn buồn hơn khi biết sẽ có một đứa đi du học, cái ngậm ngùi, cái tiếc nuối, cái xin lỗi vì chẳng làm được gì cho cậu trong thời gian qua, sao cứ ứa ra thành những dòng lệ lúc chia tay, lúc gặp mặt lần cuối. Buồn hơn, buồn lắm và rất buồn cũng là lúc thấy cánh phượng đã hé, mùa hè, phải tạm xa nhau, nhưng sao có thể là tạm nếu đã là hé lớp chín, đứa nào cũng chuyền tay nhau dòng lưu bút mà trang giấy đã ứot nhoà trong nước mắt. Nhưng dẫu buồn thì đó cũng là kỉ niệm, và là những kỉ niệm không thể quên.
Nếu mai này, ai có hỏi tôi " khoảng thời gian nào làm bạn nhớ nhất" thì tôi sẽ mãi trả lời đó là tuổi học trò với những niềm vui nỗi buồn. Tôi ước : tôi có thể nhỏ mãi, mãi là một cậu học trò được tận hưởng thật nhiều những vui buồn ngộ nghĩnh mà chân thật. Nhưng thời gian sẽ chẳng bao giờ cho phép, tôi sẽ lớn dần và trưởng thành, song trái tim tôi sẽ giữ mãi "những lúc ấy".

0 comments:

Post a Comment